Game Hiên Viên Kiếm Online Không những trải nghiệm các trận chiến quyết liệt trong game mà nổi bật nhất chính là Chiến Linh - hệ thống thú cưng với khả năng biến hoá khôn lường qua từng cấp bậc.
Mọi thứ trong tôi vẫn rối tinh…những gì cần nói tôi vẫn chưa nói được…và tôi biết em cũng vậy…cũng ko hiểu vì sao nữa…có một bức tường vô hình nào đó giữa tôi và em,…có thể chúng tôi đều hiểu rằng mọi thứlúc này là quá muộn…nếu như tôi biết em sớm hơn mọi chuyện đều có thể xảy ra…nếunhư ngày mai em ko đi thì biết đâu đấy….
….
Tôi trở về và thật sự lúc này cũng chẳng muốn đi đâu…ngồi nghĩ miên man về tất cả…
….1h đêm tin nhắn từ em…….
"mai đến tiễn em chứ….?
Nhắn lại…
"Hix chưa ngủ à…em có định đi ko đấy…
"Uh anh sẽ đến…cho anh biết thời gian nhé…"
…
"em bay chuyến chiều mai lúc 4h…."
…
"Anh sẽ đến….em ngủ sớm đi…"
…
"Em ko muốn ngủ và cũng ko ngủ được…emmuốn nói với anh điều này…anh chuẩn bị tinh thần nhé…."
…
"Khủng bố à…anh gọi nhé…"
….
"Ko em để em nhắn tin…gọi là ko nói được…"
"Hix có gì mà em ko nói được nhỉ…"
"Anh lại nữa rồi đấy…vậy thôi …anh ngủ đi…em ngủ đây.."
……..
Thật ra tôi biết em muốn nói gì và tôi cũng vậy…cả 2 chúng ta chắc chắn đều muốn một sự rõ ràng phải không em….
….
Ko thể ngủ…ko còn tâm trí để ngủ….
Và chính lúc đó tôi đã đưa ra một quyết địnhmà tôi ko bao giờ ân hận….
….
Máy em đổ chuông nhưng ko ai trả lời…."nghe đi em…lăn nỉ đấy…"
….đúng lúc tuyệt vọng nhất….
Tin nhắn lại…"Ngốc chờ em tí….em thấy rồi…khẽ thôi cô giúp việc đang xem phim đấy"
Nhắn lại…"Nghe máy đi…anh nói 1 câu rồi về…"
Em "Lên đi anh…thang dây đó cẩn thận nhé…"
Gập máy và tôi biết tôi phải làm gì….cái việc mà tôi ghét nhất ở em…ngay từ buổi ban đầu…
….
"Anh liều quá đấy…ko sợ à…"
"Ai biết đâu…"
"Em biết…"
…..sau câu nói đó cả em và tôi đều nhìn nhauvà ko ai nói câu gì…có lẽ mọi lời nói lúc này là thừa….
….
Tôi xóa bỏ khoảng lặng đó bằng câu nói
"Sao định nói với anh điều gì…nói đi anh đang nghe đây"
ấp úng….
"Ko…em quên rồi…"
"Em thế đấy…"
"Tại anh thôi…ai bảo đến…."
"Chứ ai thả dây…"
….Sau câu nói đó…
"Này tránh xa anh…nghe gì ko đấy…"
"Này…bỏ ra…"
….
"Rồi nói đi…"
"Không quên rồi…"
….
"Có nói không…"
"Không thì sao…làm gì em à…"
"Dám…"
…."Vậy thôi anh về…"
Sau câu nói đó em vẫn ngồi đó …còn tôi đi ra hướng cửa…
"Khoan đã anh…"
…..
…..
"Em…."
…..
"Mà thôi…cũng chẳng quan trọng nữa rồi….em nghĩ anh biết em định nói gì mà…."
….
"Uhmm…anh biết và anh cũng muốn nói với em điều tương tự…." tôi nói và quay lại bên em….
….."Lên đây với em nhé…."
…..
"Rất đẹp phải ko anh…?"
"Em thích bầu trời về đêm…và mong muốn một ngày nào đó mình được đặt chân đến những vì sao…cũng như em rất thích mùa đông và mưa…."
"còn anh, anh thích mùa đông và nắng…."
"Em ko định ngủ à…."
Tựa vào vai tôi rất nhẹ nhàng em nói…"
"Ko…"
Tôi đã rất gần em, gần hơn bao giờ hết…nghe rõ tiếng thở của em…
….
"Anh ko nghĩ được rằng có ngày sẽ ngồi bênem….như lúc này…"
"Ko gì là ko thể anh à…."
"Xin lỗi vì em ko thể làm gì hơn, xin lỗi vì cònrất nhiều việc đang chờ em….
em sẽ trở về như em từng nói…chắc chắn vậy anh à….về để lần nữa nhìn lại những gì mình đã trải qua, hay những gì đã đi qua cuộc sống của em, trong thời gian không kể ngắn dài và cũng để nói với anh rằng cuộc sống vẫn sẽ là những chuyến đi …"
…….Trên vai tôi em đã ngủ…giấc ngủ bình yên nhất suốt 18 năm qua….
….
Vâng tôi biết em sẽ trở về một ngày ko xa….câu nói mở biết bao con đường
Nếu em chỉ thêm 2 từ thôi tôi biết mình sẽ phải làm gì…nhưng có lẽ em cũng muốn tôi tự tìm cho mình một hướng đi và tự xác định lại tình cảm khi xa em…2 từ rất dễ nói em à đó là 2 chữ "bên anh" ….vâng… em sẽ trở về "bên anh" một ngày ko quá xa xôi….
………..ngày mai anh sẽ nói 1 câu thôi vì anh ko muốn mình phải ân hận em à…và hơn ai hết anh ko muốn mất em…dù chỉ trong phútgiây….em có thể không trả lời...anh biết....nhưng anh vẫn sẽ nói.......Đồng ý làm mẹ, của các con anh... em nhé......"
Tất cả sự việc bao giờ cũng có cái kết của nó…câu chuyện này cũng không phải ngoại lệ, chỉ khác là chẳng cái kết nào giống cái kếtnào mà thôi…con người cũng vậy…tôi và bạnngày mai có thể mất đi…những những gì màchúng ta làm được cho mình và cho mọi người chắc chắn sẽ còn ở lại….Người viết ra những dòng này không mong muốn rồi đây họ sẽ là ai trong mắt bạn bè và những ngườixung quanh…anh ta đơn giản chỉ muốn nói rằng…anh ta đã sai lầm…cả trong cuộc sống cũng như trong tình cảm…gần 10 năm kể từkhi bước khỏi mái trường cấp 3 chưa một lần anh ta bước đúng…có rất nhiều lý do…nhưng lý do quan trọng nhất đó là…sự định hướng mơ hồ về tương lai…và ko thực sự biết mình là ai trong cái xã hội này…sai lầm của anh ta ko thể đồng nhất với thế hệ mà anh ta sống…nhưng nó vẫn là cái riêng đáng nói trong cái chung rộng lớn…hi vọng rằng những gì anh ta viết…sẽ phần nào giúpcác bạn trẻ hôm nay tìm ra trong đó những tư tưởng và hoài bão…cũng như những sai lầm để đưa vào hành trang của mình...và đẻ nói với những người xung quanh mình rằng…con đường đến thành công thật sự của đời người…chỉ có một nối đi duy nhất, do chính chúng ta tạo lên bằng khả năng của mình mà thôi….
Đó cũng là lời nhắn nhủ cuối của người viết tới các bạn … trước khi kết thúc loạt bài này….
……..